Q.5 - Chương 4: Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em
Giang Mạc Viễn giơ tay ôm cô, cánh tay tráng kiện khóa chặt thân hình bất an của cô, kiên nhẫn nhỏ giọng, “Noãn Noãn, đây là nhà em.”
Trang Noãn Thần ngừng giãy dụa, mở lớn hai mắt mù mờ nhìn anh, cứ nhìn rồi nhìn, nước mắt bất giác chảy ra như một đứa trẻ bất lực.
Lồng ngực Giang Mạc Viễn tê rần, một nỗi đau không biết từ đâu thay thế áp lực trong lòng, đưa tay lau đi nước mắt của cô. Anh thà rằng để cô uống say hơn nữa, thà rằng thái độ cô khác thường bám theo anh ầm ĩ, thậm chí mắng anh đánh anh đều được hết, chỉ cần cô đừng khóc như vậy.
Cho đến nay, anh chưa bao giờ biết nước mắt phụ nữ sẽ có lực sát thương lớn như vậy, sẽ làm tay chân anh luống cuống, cảm giác thế này rất hiếm khi xuất hiện trong tự điển của anh, là một loại cảm giác thất bại, một loại cảm giác không cách gì bình phục, một loại mất mát không thể nào nắm bắt trong tay.
Ngón tay anh quẹt nước mắt cô, khi thả xuống lại bị cô nắm chặt lấy. Giang Mạc Viễn cúi đầu, tay cô lành lạnh trắng nõn như ngọc, trở tay đan tay mình vào tay cô, ánh mắt ngắm cô hiện lên vẻ dịu dàng.
Trang Noãn Thần cười cười hi hi ha ha, nghiêng đầu nhìn anh.
Trong mắt cô gái còn vương ánh lệ, long lanh sáng trong còn hơn cả thủy tinh, dưới ánh đèn nhấp nháy thứ ánh sáng huyền ảo lờ mờ, tròng mắt chớp động như chú mèo trong đêm tối. Ánh mắt thâm thúy của Giang Mạc Viễn co lại, tình cảm trong lòng dâng lên, không kiềm được mà cúi đầu xuống, nụ hôn từ trán kéo dài đến giữa hai đầu lông mày, rồi trượt xuống chóp mũi yêu kiều… Cô như choáng váng, cứ ngửa gương mặt nhỏ nhắn, giương đôi mắt to tròn nhìn anh.
Anh cười nhẹ, ngắm nhìn cánh môi căng mọng ấy, lúc cúi đầu xuống lần nữa, Trang Noãn Thần lại giơ hai tay áp vào má anh.
Giang Mạc Viễn sửng sốt.
Cô chưa bao giờ chủ động như vậy.
“Noãn Noãn…” Anh khẽ gọi tên cô, mỗi lần gọi ra là mỗi lần cảm thấy ấm áp.
Trang Noãn Thần như là không có nghe thấy tiếng anh thì thầm gọi tên cô, tò mò quan sát anh.
Anh bị bộ dạng của cô chọc cười, cứ ngồi yên để mặc cô quan sát mình, khóe môi gợn lên độ cong sáng sủa.
“Anh thật đẹp trai.” Nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên cô phán một câu như vậy, sau đó cười ha ha.
Giang Mạc Viễn thoáng có chút dở khóc dở cười, đồng thời cảm thấy tự giễu, anh lại luôn nghĩ cô sẽ chủ động hôn anh cơ đấy, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút mất mát.
“Anh trông đẹp trai như vậy, có phải có rất nhiều bạn gái hay không?” Trang Noãn Thần mơ mơ hồ hồ nhìn anh, giơ tay lên hình như muốn chạm vào hàng mi anh nhưng lại nắm tóc anh, nắm chặt không buông.
Anh cười cười kéo tay cô ra, khẽ hà hơi vào lòng bàn tay ấy, thấp giọng nói, “Anh đi pha cho em ly trà giải rượu.”
“Không cần… Không uống đâu… rượu cay lắm.” Cô lầu bầu.
“Cô ngốc ơi, là trà giải rượu.” Giang Mạc Viễn khẽ thở dài.
Trang Noãn Thần vẫn níu chặt anh như cũ, chau mày, “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em mà.” Trang Noãn Thần lúc này thật tốt, ngây thơ, ngốc nghếch nhưng rất đáng yêu.
Giang Mạc Viễn kiên nhẫn ngồi bên cô, cười cười, “Không có.” Nói xong, cốc nhẹ lên trán cô, giọng điệu ôn hòa, “Anh chỉ có một bà xã là em thôi.”
Trang Noãn Thần hình như nghe không hiểu lời anh nói, mơ mơ hồ hồ ngã ra sau, lại được anh một phen ôm lại.
“Anh có từng yêu đương chưa? Có yêu ai không?” Cô say khướt quan sát anh.
Cánh tay được cô ôm lấy bỗng dưng cứng ngắc, kể cả ánh mắt của Giang Mạc Viễn cũng nhuốm chút đau thương khó phát hiện rồi lại nhanh chóng bị giấu đi. Anh không trả lời tiếp, chỉ hạ giọng dỗ dành, “Noãn Noãn, em say rồi, nằm xuống ngủ đi.”
“Em từng yêu đương đó chứ…” Cô vừa nói vừa khóc.
Giang Mạc Viễn đành phải ôm cô.
“Yêu anh ấy thật lòng thật dạ…” Tiếng nói của cô đứt quãng.
“Anh biết.” Giang Mạc Viễn ôm cô, cho dù như thế, anh cũng không hề cảm thấy hối hận.
“Anh biết không? Cố Mặc khóc rồi…” Tiếng nói của cô thổn thức, nước mắt rơi như mưa, thấm ướt vai áo anh,” Lần đầu tiên em thấy anh ấy khóc…”
Giang Mạc Viễn rất không thích nghe thấy cái tên Cố Mặc, lại đau lòng với nỗi khổ của cô, lấy khăn qua lau nhẹ hai mắt ướt đẫm của cô, khẽ an ủi.
“Em đem anh ấy đi bán… bán rồi…” Cô kiềm chế không được, ôm mặt khóc rống lên.
Giang Mạc Viễn lại ôm trọn cô vào lòng, đưa tay vuốt ve gáy cô làm động tác trấn an, suốt quá trình không nói câu nào, chỉ nghe cô khóc, nghe cô tố khổ…
“Em vi phạm lời thề…” Cô đáng thương ngước đầu lên nhìn anh, “Cả đời này có phải em sẽ không được hạnh phúc đúng không? Có đúng không…”
Ngực Giang Mạc Viễn bỗng co rút lại, siết chặt vòng ôm, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, gằn từng tiếng, “Trang Noãn Thần, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em.” Tiếng nói của anh nặng tựa tảng đá, từng chữ rõ ràng, mặc kệ cô có tỉnh táo hay không.
Trang Noãn Thần lại đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cúi đầu khóc rưng rức.
Giang Mạc Viễn cứ vậy mà ôm cô, để mặc cô khóc, vẻ mặt trầm tĩnh.
Cho đến khi cô mệt mỏi, khóc rồi thiếp đi trong lòng anh, anh mới đặt cô nằm xuống, lau khô nước mắt trên mặt cô, sau đó trong mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Dưới ánh đèn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên mặt Trang Noãn Thần, dịu dàng, đau buốt…
“Tại sao, em lại thương hắn như vậy, cho dù đã gả cho anh rồi còn nhớ mãi không quên?” Cái thở dài của anh lộ ra nỗi đau to lớn, lan tràn lên đuôi mày khóe mắt, anh không còn cười nữa, chỉ còn lại vẻ trống trải thật sâu…
***
Sương mù dày đặc, như là mực không tẩy được, rong ruổi trong đêm đen.
Xung quanh không có chút ánh sáng, tối thui đến dọa người.
Trang Noãn Thần chìm ngập trong đó, màn sương dày đặc dính vào làn váy, như là bàn tay quái thú vươn đến chỗ cô, cô kinh hãi, cố gắng chạy về trước, bàn tay ở phía sau lại đuổi sát không tha.
Cô muốn hét lên lại không hét được.
Chỉ có thể liều mạng chạy trốn.
Trước mắt lại bị một người cản đường, bởi vì trước mắt rất tối nên cô không thấy rõ, chạy đến va vào.
Ngẩng đầu thì thấy là Cố Mặc.
Như chút ánh sáng xua tan sự lo lắng trong lòng, sự sợ hãi bất an của cô cũng thoáng không còn, giữ lấy anh vui sướng gọi tên anh. Nhưng anh lại hất tay cô ra, dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn cô.
Trang Noãn Thần giống như rơi vào hầm lạnh.
Cố Mặc của cô, sao lại dùng ánh mắt ấy để nhìn cô.
Khẽ gọi tên anh lại chỉ đổi lấy sự thống hận càng sâu sắc của anh, sau lưng anh là sương mù đen tối đặc quánh, gần như nuốt chửng lấy bóng dáng anh, anh chỉ tay vào cô, hung hăng nói, “Trang Noãn Thần, cô bội ước, đời này cũng đừng mong được hạnh phúc!”
“Không…” Trang Noãn Thần bịt lỗ tai lại, nhưng lời nói lạnh lùng của Cố Mặc cứ quanh quẩn khắp mọi nơi, chui vào lỗ tai cô, tiến sâu vào bên trong lục phủ ngũ tạng của cô…
“Á…”
Trên giường, Trang Noãn Thần mở mắt, trán ướt đẫm mồ hôi, ngay cả tóc cũng ướt nhẹp, dính vào giương mặt trắng mịn, gấp gáp hít vào từng ngụm không khí, hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Ánh sáng nhu hòa rọi lên rèm mỏng, rơi xuống thảm trải sàn.
Thì ra, cô mơ thấy ác mộng.
Khẽ rên một tiếng ngồi dậy, mái tóc dài thuận thế rũ xuống, cô giơ tay xoa mạnh hai bên thái dương, trán đau nhức như thủng một lỗ, sao lại đau như thế?
Bên tai vẫn quanh quẩn tiếng nói điên cuồng của Cố Mặc trong mơ…
“Trang Noãn Thần, cô bội ước, đời này cũng đừng mong có được hạnh phúc!”
Ánh mắt Trang Noãn Thần cô liêu, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình không có duyên với hạnh phúc, chỉ là còn làm liên lụy đến Giang Mạc Viễn, là cô quá xấu xa hay là đáng đời?
Suy nghĩ, đầu lại bắt đầu đau nhứt.
Tối hôm qua, cô sao vậy?
Sẽ không uống quá nhiều nữa chứ?
Trang Noãn Thần vùng vẫy khỏi mớ suy nghĩ đó đứng lên đi uống nước, lúc này mới phát hiện không phải ở nhà mình, sau khi nhìn xung quanh một vòng, sững sờ một chút, là nhà của Giang Mạc Viễn, là phòng ngủ của anh.
À, không đúng, anh đã nói, nơi này sẽ là nhà của cả cô và anh.
Nói như vậy, tối qua là Giang Mạc Viễn đưa cô về nhà? Nhưng sao cô không có chút ấn tượng nào cả?
Trang Noãn Thần cố gắng hồi tưởng lại nhưng chỉ phí công vô ích, trong đầu chỉ có đoạn chia tay của cô và Cố Mặc, sau đó cô gọi Hạ Lữ đến bar, rồi sau đó nữa thì cô không còn nhớ.
“Ôi…” Cô ôm đầu rên rỉ, thật là uống nhiều quá rồi.
Khoảnh khắc cúi đầu rốt cục cũng phát hiện, bản thân lại mặc một chiếc váy ngủ xa lạ. Chiếc váy lụa màu trắng, cảm giác thích thú vô cùng, nhưng không phải của cô. Xưa giờ cô mặc váy ngủ rất kín đáo, loại váy trễ ngực hở lưng thế này cô nào dám mặc?
Chờ đã…
Váy ngủ là Giang Mạc Viễn thay cho cô sao?
Hay là cô tự thay nhỉ?
Quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ ở đầu giường, bỗng dưng trợn to mắt! Ông trời ơi, đến lúc này, cô chí ít vẫn còn nhớ rõ hôm nay là ngày phải đi làm. Không nghĩ ngợi nhiều liền nhảy xuống giường, nhất thời quên mất trong phòng ngủ cũng có toilet, cô chạy lạch bạch xuống lầu.
Ánh sáng dưới lầu càng thêm rực rỡ.
Nắng sớm theo kính cửa sổ sát đất chiếu vào trong nhà, trên sô pha ở phòng khách, là bóng lưng người đàn ông ngồi ngược sáng. Trang Noãn Thần dừng bước đứng ở cầu thang nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên sô pha, một sự khẩn trương không biết bắt nguồn từ đầu đang ùn ùn kéo đến.
Giang Mạc Viễn không đến công ty, trong không khí chuyển động mùi thơm thoang thoảng của bữa sáng. Anh ngược lại ăn mặc chỉnh tề, nhưng lại không chính thức như bình thường, đang nhàn nhã nhâm nhi trà và đọc báo, nắng sớm cắt gọt gương mặt anh, phân chia mảng sáng tối góc cạnh rõ ràng.
Buổi sáng thế này, Trang Noãn Thần chưa bao giờ tưởng tượng ra được.
Buổi sáng thế này, Trang Noãn Thần chưa bao giờ tưởng tượng ra được.
Trong lòng hồi hộp, cô rón rén xuống lầu, đang chuẩn bị nhân lúc anh không chú ý mà vọt qua, anh lại ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Trang Noãn Thần bất ngờ phanh gấp lại!
Trái tim cũng theo đó mà vọt lên cổ họng.
Giang Mạc Viễn đặt tờ báo xuống, thấy cô đi chân trần liền nhíu mày, đứng dậy cầm lấy một đôi dép lê đi về phía cô. Trang Noãn Thần bởi vì ăn mặc thiếu vải nên có hơi ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ, lui về sau từng bước, hai tay khoanh lại ôm lấy ngực.
Anh bị dáng vẻ này của cô chọc cười, khóe môi khẽ nhếch, đặt đôi dép trong tay xuống sàn, khẽ nói, “Mang vào đi, đừng để cảm lạnh.”
Trang Noãn Thần cúi đầu nghe theo, trong lòng hiểu được cho dù cô không muốn thừa nhận, nhưng Giang Mạc Viễn đã trở thành chồng cô, đây là sự thật.
“Cám ơn anh.” Cô khẽ nói.
“Còn nhứt đầu không?” Giang Mạc Viễn khẽ hỏi.
Cô lắc đầu, lại giương mắt, “Tối qua tôi uống nhiều lắm à?”
“Không nhớ sao?” Anh cười.
Cô càng mù mờ.
“Cũng khá nhiều.” Giang Mạc Viễn nâng tay véo má cô.
“Trời ạ…” Mặt Trang Noãn Thần tái đi, trong mắt tràn trề vẻ cầu xin giúp đỡ, “Tôi có làm gì anh không?”
Giang Mạc Viễn không nói, chỉ cúi đầu nhìn cô cười.
Ánh mắt anh quá mức thẳng thắn, lại lộ ra sự thâm thúy khó giải thích. Cô bị anh nhìn đến toàn thân mất tự nhiên, bất giác liếm cánh môi khô khốc, ấp úng nói, “Tôi, tôi thực sự không có làm gì anh chứ?” Ông trời, chuyện cô sợ nhất chính là thế này, lơ đãng nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên say khướt ở trước mặt anh, hình như lần đó cô đã trói anh lại thì phải…
Theo lời của Hạ Lữ và Ngải Niệm, mỗi lần cô uống nhiều thì làm đủ trò không giống ai, có một lần ép buộc Ngải Niệm chạy đến trước mặt người lạ lớn tiếng nói bản thân là đồ đầu heo! Cho dù cuộc sống có vô vọng, cô cũng không muốn tự mình hại mình, đánh mất mặt mũi ở trước mặt Giang Mạc Viễn.
“Thật sự không có, tối qua em rất ngoan.” Giang Mạc Viễn hảo tâm nói.
Trang Noãn Thần vô thức thở phào.
“Nhưng mà…” Sau khi anh đợi cô thở ra mới nói thêm một câu lấp lửng.
Trái tim cô lại treo ở cuống họng, chữ ‘nhưng mà’ của anh có chút khiến cô hoảng loạn.
Giang Mạc Viễn tới gần cô, gần đến nỗi có thể nhìn thấy vẻ sợ sệt trong đáy mắt cô.
Khí oxy xung quanh bắt đầu trở nên cạn kiệt, hô hấp của cô toàn là mùi xạ hương của anh, lấp đầy cả buồng phổi.
“Ngày đầu tiên kêt hôn lại uống đến say mèm…” Giang Mạc Viễn cố tình nén cười, chống một cánh tay lên tường, tay kia nâng mặt cô lên, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nói, “Cục cưng à, muốn anh trừng phạt em thế nào đây, hửm?”
Khoảng cách của hai người quá mức thân mật, cô hoàn toàn bị anh giam giữ trong vòm ngực rắn chắc của anh, không có chút không gian để chạy trốn, lưng cô chỉ có thể dán chặt vào vách tường, đầu ngón tay anh dính đầy mùi hương dễ chịu, men theo da thịt cô tiến sâu vào lỗ chân lông, giọng nói của anh cũng quá mức dịu dàng, bất ngờ giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh, tròng mắt đen tối đến dọa người, cũng… mờ ám rõ rệt.
“Tôi… tôi…” Cô ấp úng chữ ‘tôi’ cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh ngày càng loãng, gần như không thở nổi.
Người đàn ông lại nở nụ cười, nét mặt giãn ra, chỉ là ánh mắt dần dần cực nóng, nhìn men theo chiếc cổ thiên nga trắng trẻo của cô xuống dưới… Cô bị anh nhìn đến nỗi tim đập loạn xạ, theo ánh mắt anh cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện cổ áo ngủ phanh ra có bao nhiêu khoa trương, từ độ cao của anh nhìn xuống đương nhiên thấy rõ tất tần tật.
“Anh…” Cô muốn lấy tay che ngực lại, nhưng bị người đàn ông nhanh tay chụp lấy cổ tay cô, dần dần kéo xuống.
Bàn tay khác thì vịn nhẹ mặt cô, ngón tay thon dài khẽ bóp cằm cô.
Trang Noãn Thần không dám cử động dù là nhỏ nhất, toàn thân cứng nhắc đứng yên tại chỗ. Cô có thể nhìn thấy vẻ quen thuộc ở trong ánh mắt kia của anh, có ngu ngốc hơn nữa cũng hiểu được ý đồ thực sự đằng sau vẻ ám muội ấy.
Anh cười tươi hơn nữa, từ từ cúi đầu…
Hơi thở nam tính ngày càng dày đặc, ngay lúc môi anh sắp dán vào môi cô thì cô đột nhiên xoay mặt đi, căng thẳng siết chặt ngón tay. Giang Mạc Viễn vẫn cứ duy trì động tác, ngón tay đột ngột dùng sức, cưỡng ép vặn khuôn mặt né tránh của cô lại.
“Ấy… đừng…” Lời nói phản kháng bị anh trực tiếp nuốt vào miệng, cô chỉ có thể mở trừng hai mắt.
Hơi thở đàn ông cay cay nóng bỏng, mang theo sức lực mạnh mẽ bẩm sinh cắn nuốt môi lưỡi cô, cô không giãy thoát được, toàn thân càng căng cứng. Hơi thở của người đàn ông dần trở nên khàn đục, luồng hơi rơi vào hô hấp cô càng thêm nóng bỏng, khi nụ hôn của người đàn ông men theo cằm cô trượt xuống nơi cổ, cô lơ đãng chạm vào vật cứng rắn nam tính đã sớm thức tỉnh, sợ đến mức Trang Noãn Thần kinh ngạc hét lên, dùng hết sức lực đẩy anh ra.
Trong mắt Giang Mạc Viễn có chút hỗn loạn, nhìn cô, cúi đầu cười, bên trong có vẻ tà ác.
Cô chưa từng thấy anh như vậy, nhất thời trong lòng cảm thấy bất an, gian nan nuốt nước bọt, trái tim cũng suýt theo cổ họng vọt ra ngoài, môi run run cơ thể thì giật giật, “Tôi, tôi phải đi rửa mặt.”
Giang Mạc Viễn không buông tay, vẫn mỉm cười nhìn cô.
Sự bất an to lớn như màn sương mù dày đặc trong giấc mộng lúc nãy bao trùm lấy cô, nụ cười của anh càng khiến cô không biết làm sao, dứt khoát chui ra khỏi cánh tay anh, như con chuột chạy trối chết vào trong toilet.
Giang Mạc Viễn ngẩn ra, không ngờ cô lại có thể nghĩ ra cách thức trốn chạy thế này, sau vài giây đột nhiên cười to sảng khoái, tâm trạng bất chợt tốt hơn.
Ánh ban mai có vẻ càng thêm tươi đẹp.
Ấm áp chiếu rọi lên cửa kính.
Chỉ là không mất bao lâu, Trang Noãn Thần lại chui ra khỏi toilet, thò đầu ra dò xét một cách cẩn thận.
Giang Mạc Viễn vẫn chưa đi, tựa vào tường buồn cười nhìn biểu hiện của cô, thấy vẻ mặt cô khó xử bèn hỏi, “Sao vậy?”
Trang Noãn Thần liều mạng cắn môi, sau một lúc mới ấp úng nói, “Tôi, tôi muốn đi vệ sinh, nhưng cái bồn cầu lại…” Lời còn dứt dứt, mặt liền đỏ lên.
Vẻ mặt ngượng ngùng của cô gái rơi vào trong mắt anh, lồng ngực khẽ chấn động, mỉm cười kéo tay cô đi vào toilet, lúc đi đến bên cạnh bồn cầu, anh nhẹ nhàng đưa tay nhấn, nắp bồn cầu tự động mở ra.
“Cái này hình như quá khoa trương đi, cũng đâu phải khách sạn, cả bồn cầu cũng lắp cảm ứng?” Trang Noãn Thần trợn mắt cứng lưỡi, nghĩ lại bản thân đúng là đứa quê mùa, ném hết cả mặt mũi.
Giang Mạc Viễn cười nhẹ, “Đại đa số thiết bị trong nhà đều là thiết kế cảm ứng, cũng có phân biệt dấu vân tay, ví dụ như cửa phòng, lát nữa anh sẽ từ từ nói với em, cửa phòng anh cũng sẽ tăng thêm dấu vân tay của em.”
“Ờ…” Trang Noãn Thần lên tiếng, trong lòng lại âm thầm than thở, phiền thật.
Giang Mạc Viễn nói xong liền cứ nhìn cô như vậy, Trang Noãn Thần thì đợi hoài cũng không thấy anh đi ra ngoài, ngạc nhiên hỏi anh, “Sao vậy?”
“Cái gì sao vậy?” Anh mỉm cười nhíu mày.
“Anh…” Trang Noãn Thần siết nắm tay, nhỏ giọng nói, “Không còn việc gì nữa, anh ra ngoài chút đi.”
“Bắt anh ra ngoài làm gì?” Giang Mạc Viễn nói xong thì dựa người vào tường, cố ý ra vẻ khó hiểu nhìn cô.
Trang Noãn Thần thấy dáng vẻ cố tình của anh thì vừa tức vừa vội, chà chà chân, “Tôi muốn đi vệ sinh mà.”
“Anh cũng đâu có giành bồn cầu, em đi đi.” Giang Mạc Viễn ngày càng làm ra vẻ khó hiểu và vô tội.
“Anh…” Trang Noãn Thần mặt đỏ bừng, nóng nảy, “Sao lại có người như anh chứ? Lại còn xem người khác đi vệ sinh?”
“Em là bà xã của anh, hai vợ chồng thì làm gì có bí mật?” Giang Mạc Viễn ra vẻ khéo léo bóp méo vấn đề.
Trang Noãn Thần đêm qua uống không ít rượu, đương nhiên rất mắc, lại thấy anh chậm chạp không chịu đi, dưới tình thế cấp bách đành bước đến dùng hết sức lực đẩy ra ra ngoài…
“Anh đừng có đáng ghét như vậy được không? Mau ra ngoài.”
Cho tới giờ cô cũng không biết Giang Mạc Viễn lại còn có một mặt xấu xa như vậy, vẫn luôn cảm thấy anh rất chín chắn trầm ổn.
Giang Mạc Viễn thấy cô nổi nóng, cũng không ép cô nữa, mỉm cười sảng lãng, “Được rồi, anh có thể ra ngoài, nhưng mà…” Anh kề sát vào cô, đáy mắt lóe lên tia mờ ám, “Em phải hôn anh một cái.”
“Anh… xấu xa!” Cô gấp đến độ giậm chân.
“Không hôn, anh sẽ không ra.” Giang Mạc Viễn đưa tay ôm cô, cố ý cười đen tối, “Chồng xem vợ đi vệ sinh cũng chẳng có gì ghê gớm.”
“Đừng đừng mà.” Trang Noãn Thần xấu hổ muốn chết, liều mạng lắc đầu.
“Vậy hôn anh đi.” Giang Mạc Viễn đưa mặt kề sát cô.
Trang Noãn Thần hận đến nghiến răng, lại xấu hổ khi phải đi vệ sinh ở trước mặt anh, đành phải kiễng mũi chân hôn nhanh lên mặt anh, sau đó mặt mày đỏ bừng nói, “Bây giờ có thể ra ngoài chưa?”
Hết chương 4