Sau khi ăn trưa, An và Quân lặng ngồi trên đồi hoa bồ công anh. An tựa vào vai Quân. Những bông hoa nhẹ nhàng phiêu mình theo làn gió vừa lướt qua. Gió, khẽ làm tung bay những lọn tóc, khẽ vuốt ve khuôn mặt vô cảm nhưng ánh mắt lại đầy phức tạp. Quân đau lòng nhìn An. Ôm An vào lòng, cậu nhận ra cô đang run. Có lẽ do lạnh, cũng có thể do đang kìm nén bản thân. Dù là vì lý do gì cũng khiến tim Quân quặn thắt ghê gớm.
Hai người cứ ngồi như vậy, không ai nói câu nào. Thật lâu sau, An lên tiếng, giọng nói mất đi sự trong trẻo hàng ngày:
– Trước đây, em từng nhìn thấy mẹ và Dũng lúc suýt nữa bị tai nạn.
– Tai nạn? Lúc nào thế?
– Ngày anh còn ở bệnh viện mà hôn Mai Anh.
Quân lặng im không nói, bàn tay nắm chặt lấy vai An. Cô đều đều giọng nói tiếp:
– Lúc đó, trên bầu trời trong xanh, em nhìn thấy mẹ nắm tay Dũng. Cả hai đều cười với em. Dũng nói gì đó nhưng chỉ là mấp máy môi. Em cứ nghĩ lúc đó em đi theo họ rồi. Quả thực, em rất muốn biết Dũng đã nói gì.
Cả hai lại im lặng không nói. Một cơn gió mạnh mẽ thổi qua. Đánh bay những bông bồ công anh. Một bông vương trên tóc An, Quân biết nhưng không gạt xuống.
Giữa khung cảnh bồ công anh bay đầy trời, một đôi nam nữ ngồi tựa vai nhau. Người con trai dịu dàng nhìn cô gái đầy phức tạp nhưng cũng đầy yêu thương. Người con gái vừa lạnh lùng lại vừa u buồn, đôi mắt bạc cơ hồ có chút nước. Khung cảnh nhẹ nhàng như vậy khiến người ngoài dao động.
*****
Tại nhà hàng Bạch Ngân
Mắt An bị bịt bởi một mảnh vải đen. Quân cầm tay cô chầm chậm tiến vào đại sảnh. Khi đã yên vị trên ghế, An mới mở miệng:
– Tháo khăn ra được chưa?
– Rồi đó!
Khi miếng vải được tháo ra, An ngạc nhiên khi trước mặt mình là sân khấu treo dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật. Anh yêu em nhiều lắm” rồi lại nhìn xuống chiếc bàn xoay đầy thức ăn. Ngó xung quanh không chiếc bàn hay người nào ngoại trừ phục vụ. Nơi họ ngồi là trung tâm đại sảnh, trên đầu là đèn chùm pha lê xa hoa. An cười cười:
– Sao anh không nói trước để em chuẩn bị. Anh xem, quần áo chúng ta mặc không hợp với những nơi như thế này.
Nhắc đến quần áo. Quả thực đồng phục học sinh không hợp với những nơi sang trọng như vậy nhưng khi khoác vào người họ, khí chất quả thực khác xa với người bình thường.
Có lẽ cả hai đều không nhận ra điều đó, khi nhìn xuống, Quân không khỏi có cảm giác quạ bay trên đầu. Cậu quên mất hôm nay cả hai trốn học, không hề thay quần áo. Thôi thì sự đã lỡ, không thể kéo An đi thay quần áo rồi lại quay về đây được.
Cậu cười hề hề:
– Thôi kệ đi! Trước đi bắt đầu sinh nhật phải có quà chứ nhỉ?!
– Quà?
Quân rút ra một cái hộp màu đen rồi đưa cho An. An tò mò mở ra. Thu vào mắt An là một sợi dây chuyền, ở giữa là chữ Q nạm kim cương lấp lánh. An ngước mắt nhìn Quân, chỉ thấy cậu đứng dậy về phía cô, tay gỡ sợi dây:
– Để anh đeo giúp em. – Vừa đeo, cậu vừa nói – Chữ Q này là biểu tượng em là của anh, cấm được tháo ra dưới mọi hình thức hay bất cứ lý do gì.
An sờ lên cổ, cảm giác mát lạnh thâm nhập vào từng lớp da nhưng nhanh chóng mất đi. An cười cười:
– Thế chữ A đâu? Cũng phải có biếu tượng anh là của em chứ?
– Tất nhiên! – Quân cười cười rút ra sợi dây có chữ A nạm kim cương – Đeo cho anh!
An vừa đeo, vừa nhại lại lời Quân:
– Chữ A này là biểu tượng anh là của em, cấm tháo dưới mọi hình thức hay bất cứ lý do gì.
Nghe giọng bắt chước của An, Quân phì cười.
Khi đã ngồi vào bàn, An lại nhìn chằm chằm vào chữ A trên cổ Quân, làm cậu có phần không tự nhiên:
– Anh đeo xấu lắm à?
An lắc đầu:
– Không, em chỉ nghĩ tên chúng ta ghép vào là AQ, trùng với tên trường. Mà trường thì do hai bố tài trợ. Tất nhiên sẽ không phải trùng hợp.
Quân hì hì cười:-
– Tất nhiên là không phải trùng hợp, anh cũng nhận ra khi đặt làm rồi. Giữ cẩn thận đó. Chúng là cặp dây chuyền độc nhất đó.
An nở nụ cười rồi gật đầu.
Khi đã ăn xong, Quân đưa ra yêu cầu muốn An đàn một bản vĩ cầm cho cậu nghe. An tất nhiên gật đầu.
Một bản vĩ cầm vang lên. Các nốt trầm bổng đều mang theo ai oán. Dù cho là người mù âm nhạc cũng có thể nhận ra tâm trạng của An. Cô gửi hết vào tiếng đàn, để tiếng đàn, từng nốt nhạc bay lên cao đồng thời mang theo những u buồn của cô hòa vào trong gió.
Khi tiếng đàn dứt. Tiếng vỗ tay đơn phương nổi lên. Quân ngừng vỗ khi An đi xuống, cậu ôm cô vào lòng:
– Thoải mái hơn chưa??
An nở nụ cười hạnh phúc:
– Cảm ơn anh.
Rời Quân ra, An nhẹ nhàng nói:
– Em đã đi cả ngày rồi. Nên về thôi!
Trên đường đi, hai người người luôn nắm tay nhau nhưng khác những lần trước, lần này An chủ động.
Trước một căn nhà tráng lệ, Quân phụng phịu:
– Hay đi thêm lát nữa rồi về.
An cười cười:
– Từ khi nào anh biết làm nũng thế?
– Từ khi yêu cái người vô tâm là em.
– Được, vậy thì vô tâm hẳn luôn.
An quay người bước đi. Quân vội vàng ôm lấy cô từ sau. Dựa cằm vào vai cô. Hơi thở nóng ấm phả vào cổ có cảm giác ngưa ngứa. Giọng nói ấm áp, dịu dàng mang theo ít trách móc:
– Anh nói đùa chút mà bỏ đi thật sao?
An cười rồi xoay người lại ôm Quân, nhỏ giọng nói:
– Cảm ơn anh!
Cô hơi kiễng chân, hôn chụt vào đôi môi gợi cảm rồi chạy nhanh vào nhà. Quân đơ ra một thoáng, cười cười vào trong xe. Khi vừa nổ máy thì có tin nhắn từ “