Khoa đi ra khỏi căn nhà, từ đó về thành phố cũng mất khoảng 30 phút đi bộ. Suốt quãng đường đó, trời nắng như thiếu đốt nhưng Khoa lại không cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ dây thần kinh của cậu đã không sức để cảm thấy mệt mỏi nữa. Khi vào nội thành, hòa trong dòng người đông đúc. Nhiều người đã giật mình quay lại nhìn Khoa. Người thiếu niên này đã gặp phải chuyện gì mà dáng vẻ như cái xác không hồn??
Khoa chỉ đi như một xác sống. Đôi mắt vô hồn hướng ra khoảng không vô định. Qua ánh mắt ấy không ai có thể biết cậu đang nghĩ gì. Chỉ có thể nói cậu đã gặp phải chuyện kinh khủng.
Bỗng cậu đâm sầm vào ai đó. Cậu ngã xuống và người đó cũng ngã theo. Ngồi trên nền đất bỏng rát, Khoa không hé ra một chút đau đớn hay bất mãn nào. Chỉ ngồi đó như một con búp bê vô tri. Ngươi kia cũng không kêu đau hay gì hết. Trên mặt chỉ là cái nhíu mày. Phủi tay đứng dậy, người đó nhìn Khoa thật lâu, sau đó cất tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
– Đứng dậy đi! Tôi sẽ không đỡ cậu.
Lúc này, Khoa mới từ từ ngẩng đầu lên. Thật đẹp! Có lẽ từ “đẹp” chỉ dành cho những người trưởng thành nhưng vẻ đẹp của cô bé này hoàn toàn vượt qua giới hạn của “xinh xắn”. Dưới cái nắng gay gắt của bang California, làn da cô bé lại trắng như bạch ngọc lại có vẻ mỏng manh như thể chạm nhẹ thôi cũng sẽ rách. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn phơn phớt hồng. Mái tóc đen buộc lệch làm cô bé có vẻ nghịch ngợm. Nhưng đôi mắt lại tương phản với kiểu tóc. Đôi mắt bạc lạnh lẽo xoáy sâu vào tâm can cậu làm cậu có chút bối rối. Không hiểu tại sao cậu lại ngoan ngoãn đứng dậy, đối mặt với cô bé.
Thấy Khoa đã đứng dậy, An không nói không rằng thản nhiên đi qua cậu. Bỗng nhiên Khoa nắm tay kéo An lại. Cậu không biết tại sao cậu lại làm như thế. Chỉ là cậu muốn có chút dây dưa với cô bé này. An không quay người lại, chỉ lãnh đạm nói:
– Tôi chỉ không muốn người ta đi qua lại tưởng tôi bắt nạn cậu. Giờ thì cậu đã đứng lên rồi. Bỏ tay tôi ra!
Khoa vẫn không chịu buông tay. Nếu người ngoài không hiểu chuyện lại nghĩ đôi bạn trẻ này sắp sửa chia tay. An khó chịu nhíu mày:
– Cậu không hiểu tiếng anh??
– Tên em là gì? Tôi là Mike.
– Chỉ là người qua đường không cần thiết phải để lại tên tuổi. Nếu tôi và cậu gặp lại lần 2 thì tôi sẽ tự nói. Còn bây giờ buông tay tôi ra!
Khoa buông tay. An một thân ảnh le lỏi bước đi trên con phố dát nắng vàng gay gắt. Khi An đã khuất dạng trong dòng người tấp nập, trên môi Khoa hé lên một nụ cười. Dường như cái cảm giác hoang mang khi đã giết người kia tan biến hư không. Giờ đây trong đầu cậu chỉ còn duy nhất suy nghĩ đó là muốn tiếp cận cô bé này.