Lấy Đại Bạch làm đầu, hàng thứ hai là Bánh Bao Tiểu Tuyết Tiểu Bạch, còn lại là đám dị thú thương tật bắt đầu chiến dịch ‘Dị thú cuồng bạo đập phá’. Qua một lúc, Kim Dư cực kỳ hài lòng khi nhìn thấy cái tòa nhà vốn còn vững chắc sừng sững đứng ở trước mặt, hiện tại đã thành đống phế liệu.
Tuy nền móng của tòa nhà đã bị phá hủy vô cùng thê thảm, bất quá, chỉ cần cái loại kiến trúc kích thích tinh thần tột đỉnh kia không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, Kim Dư cảm thấy cho dù có thê thảm gấp ba lần nữa cũng có thể tiếp thu.
Vì thế, mười phút sau, lúc đội xây dựng Viên hầu gia tộc còn đang vui tươi hớn hở cho rằng sẽ thu được một món hời phí dỡ nhà, phí bịt miệng và phí xây dựng đứng trước mặt Kim Dư thì đã không thấy nhà đâu, ngoại trừ hai đống gạch vữa, một cái hố lớn và một đống tro tàn thảm hại.
Mà ở bên cạnh đống tro tàn và cái hố lớn đó, là một đám dị thú mặt mày xám tro nhưng dị thường hưng phấn.
…
“A a a a a! Rống! A ——!”
Sau một hồi trầm mặc vì chấn kinh, đầu lĩnh của Viên hầu gia tộc quăng cây búa màu vàng trên tay xuống, trực tiếp dùng hai tay đấm ngực rống to liên hồi. Tiếng rống kia lộ rõ ý phẫn nộ, cho dù Lý Khiếu, Cam Lượng và Tống Hiểu không hiểu được ngôn ngữ của dị thú cũng có thể nghe ra.
Kim Dư dĩ nhiên có thể nghe hiểu từng câu từng chữ, chỉ là, nội dung của cơn động kinh này khiến Kim Dư nhịn không nổi mà co rút khóe miệng, âm thầm cảm thán may mà y đã sai dị thú nhà mình động thủ trước ——
[A A A! Vì sao lại hủy phòng trước khi tụi tôi đến a?! Như vậy chẳng phải đã mất đi phí bịt miệng rồi sao?! Mỗi người trong Ám Nhai đều có sở thích cực quỷ dị. Tôi phải mất biết bao công sức mới đoạt được công việc béo bở này a!!]
Trên đây là phần phiên dịch từ tiếng vượn ra tiếng người, nhìn qua liền thấy rõ dụng tâm thật hiểm ác!
“Phí bịt miệng không có…. Bất quá, tao cảm thấy, có lẽ qua hôm nay, tụi mày nên chi cho tao phí bịt miệng đi. Mày nói có nên hay không?”
A ngao?!
Con viên hầu đang không ngừng tự đấm ngực nghe thấy liền sửng sốt, sau đó có chút không quá tin tưởng quay đầu lại, vừa lúc chống lại đôi mắt đang nheo lại chỉ còn hai mí của Kim Dư.
“Mày nói thử xem, nếu mọi người biết đội xây dựng của tụi mày cực kỳ tận lực tìm nhược điểm của bọn họ sau đó đòi phí bịt miệng, có tới tận cửa tính sổ với tụi mày không?”
Ngao! ! ! !
Con viên hầu đầu lĩnh lông vàng ngay tại giờ khắc này rốt cục đã ý thức được một việc rất là quan trọng khiến nó hận tới mức không thể đem cái miệng khâu lại thành một đường, khiếp sợ thét lên một tiếng, trực tiếp đưa tay bịt mắt chắn lỗ tai không muốn tin tưởng chuyện này là thực.
…
“Tao cảm thấy, mày vẫn nên đối mặt với sự thật thì tốt hơn. Bởi vì tao hiện tại đang gấp.”
Kim Dư nhìn con vượn đang bịt chặt mắt khẽ mở mấy kẽ ngón tay ra thăm dò sắc mặt y, khóe mắt giật một cái.
Nói thật, không phải y kỳ thị loài dị thú linh trưởng gì cho cam, nhưng cũng đừng có bắt chước mấy con khỉ lông vàng bán manh bịt mắt chừa kẽ hở nhìn qua chứ?! Cơ thể đại tinh tinh luôn cường tráng lại cao lớn, thấy thế nào cũng không thể dùng cái từ ‘manh’ mà miêu tả nha?! Sai. Một đại viên hầu lại làm ra mấy động tác manh này là làm sao đây?!
Sẽ phản tác đụng đó!
“…. Nếu hiệu suất của tụi mày ột chút, tao sẽ coi như chưa từng nghe thấy cái gì hết.” Một đội mười con viên hầu liên tiếp dùng thân mình không manh lại làm ra động tác bán manh trầm mặc hồi lâu nhìn Kim Dư rốt cục nhượng bộ. Tụi nó hôm nay đã chịu kích thích hết một lần rồi, không muốn thêm lần thứ hai đâu. Thực sự đó.
Vì thế, sau khi chiếm được lời hứa sẽ giữ bí mật, đội xây dựng viên hầu buông hai tay xuống, sau đó dưới sự hướng dẫn của đầu lĩnh viên hầu lông vàng, lập tức ân cần bưng trà rót nước mời Kim Dư. Tuy y không biết đám trà nước ghế tựa xa hoa này từ đâu mà tới, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng tới tâm trạng hưởng thụ của y.
“Tao muốn xây một tòa nhà cổ mang phong Trung quốc, hai tầng, bề ngoài phải đại khí, bên trong thì thoải mái lịch sự tao nhã là được rồi. Ừm, phải đặc biệt sáng sủa chút, tầng trên là khu sinh hoạt tư nhân, tầng dưới làm thành cửa hàng thú cưng.” Yên lặng buông chén trà mùi vị bùn đất xuống, Kim Dư nhìn đám viên hầu:
“Yêu cầu như vậy, tụi mày có đề án gì tốt không? A, tao đang rất gấp, cho nên tao không có thời gian tự đi thiết kế.”
Nghe vậy, đám viên hầu nhịn không được yên lặng rơi lệ, trong lòng điên cuồng oán thầm: bản hầu vương rốt cục đã phạm phải nghiệt gì mà muốn sống muốn chết nhận trúng cái công tác này vậy?! Bản hầu vương vừa không nhận được phí bịt miệng lại còn bị uy hiếp mất luôn phí dịch vụ a!! Lần sau cho dù ta đây có bị teo não, cũng tuyệt đối không nhận công tác ở Ám Nhai nữa!! Má, ai cũng không được cản tao ——!!
Bất quá, oán thầm thì oán thầm, viên hầu lông vàng vẫn tỏ vẻ ta đây là một chuyên gia, không có chuyên gia như ta thì không thể giải quyết được vấn đề, móc ra một cuốn sách thiết kế nhà cửa, lật ngược trang thứ hai từ dưới đếm lên.
Chỉ liếc mắt một cái.
Kim Dư liền thích bản thiết kế kia ——
Là một tiểu lâu hai tầng tiêu chuẩn Trung Quốc, mái hiên cong cong, gỗ được sơn màu đỏ thẫm, cột hai bên cửa lớn còn được chạm khắc phi long tẩu phượng, mỗi chi tiết đều cực kỳ tinh xảo, nhưng tổng thể nhìn lại thì đại khí cao quý. Kim Dư cực kỳ thỏa mãn. Không cần nói tới cách bày trí nội thất, chỉ cần nhìn thấy mặt tiền căn nhà, y đã quyết định chọn nó.
“Lấy bản này! Mất bao lâu tụi mày mới có thể hoàn thành?”
A ngao a ngao!
“Năm ngày? Chẹp…. Tuy thời gian có vẻ dài, bất quá vẫn có thể chấp nhận.” Kim Dư nhìn cái hố to bên kia, cảm thấy không nên khi dễ đám dị thú này thêm nữa. “Vậy bao nhiêu tiền?”
Ngao ngao ngao ngao ngao!
“Ba trăm tử kim tệ…? Móa! Tụi mày sao không đi cướp luôn đi a?!”
Rống ——!
Ngao ô!
Miêu ngao líu ríu chiêm chiếp! !
Kim Dư vừa rống xong, đám dị thú manh vật của y rất phối hợp lập tức tỏ vẻ bất mãn vì cái giá quá cao, khiến cả đám viên hầu lông vàng dị thú cấp D sợ tới mức té phịch xuống đất.
Ngao, ngao ô, ô ô… [Một trăm rưỡi chắc là được rồi chứ?! Đây là giá vốn a! Tui còn phải trả tiền cơm mà!!]
Nhìn viên hầu lông vàng nước mắt nước mũi tèm lem ai oái khóc thét, Kim Dư nhịn không được ho nhẹ một tiếng.
“Quên đi, giá hữu nghị, hai trăm tử kim tệ. Đây là một trăm tiền đặt cọc. Tụi mày làm rất tốt!”
Nói xong, Kim Dư liền trực tiếp xoay người đi về cái kho hàng nhỏ ở khu xử lý rác. Y không dám xác định nếu y mà còn tiếp tục đôi co với đám kia, có thể trực tiếp cho Bánh Bao tới thiêu đám lông vàng đó luôn hay không! Bán manh mà cũng có thể bán tới cái mức khiến người ta muốn đem chổi tới quất cũng quả là lợi hại!
Bất quá, lúc Kim Dư vừa nhấc chân định đi, Lý Khiếu ở bên cạnh đột nhiên vươn tay kéo y lại, ánh mắt vẫn còn chứa đầy nghi vấn nói:
“Kim a, vừa nãy anh không thấy được đồ đạc trong nhà, hiện tại tò mò a, cậu nói lại cho anh nghe một chút!”
Kim Dư co rút khóe miệng, bình tĩnh nhìn Lý Khiếu, nói:
“Nếu trong nhà của anh, bất luận là bàn ăn cơm, ghế dựa, trà cụ, bích họa treo tường, đèn chùm…. đều dựa vào ngoại hình của ‘thằng nhỏ’ nhà anh chế tác, lại còn dài ngắn lớn nhỏ màu sắc gân guốc đa dạng khác nhau, anh có muốn phá banh cái nhà của anh không?”
Nghe vậy, đại não lập tức đình trệ, Lý Khiếu sắc mặt trắng bệch, run rẩy cả người nói:
“Anh càng muốn tự tạc nổ mình hơn.”
“Ừ, xem ra anh đã hiểu được tất cả những gì tôi vừa mới cảm thụ rồi.”
Lý Khiếu nước mắt ràn rụa: “Cậu đây hiện tại hận đến mức không thể đem cái miệng nhiều chuyện ra băm từng nhát a!! Khiến nó đời đời không mở miệng nói được nữa!!”
Kim Dư thương hại nhìn Lý Khiếu một cái: “Muộn rồi.” Ai bảo y vừa mới bị đám ‘manh’ lông vàng này khiến cho tâm tình không tốt chứ, nếu không y cũng đâu có muốn kéo người này cùng xuống với mình.
Giải quyết được đại sự, Kim Dư tâm tình sung sướng trở lại kho hàng cùng đám dị thú ăn cơm thịt sốt chua cay—— bởi vì tập thể dị thú kháng nghị không muốn tiếp tục ăn bánh bao nữa, cho nên sửa lại thành ăn cơm.
Ăn cơm tối xong, đám dị thú thương tật thành thật sắp xếp đội hình đến bãi rác ngủ. Đại Bạch Tiểu Bạch Bánh Bao và Tiểu Tuyết, bốn con dị thú giữ nhà của cửa hàng thú cưng tương lai sắp mở, ở lại làm đệm giường kiêm lò sưởi cho Kim Dư.
Cho nên, mặc dù bên người không có một thiết bị sưởi ấm nào, nhưng Kim Dư ăn no uống đủ cũng có thể ôm Tiểu Bạch dựa vào người Đại Bạch đắp Tiểu Tuyết đang nằm cạnh Bánh Bao ngọt ngào ngủ.
Bởi vì tâm tình vui vẻ, cho nên Kim Dư đang ngủ tới thiên hôn địa ám đã quên mất một chuyện, hiện tại chỉ còn cách thời hạn ‘ba ngày’ của hung thần BOSS hắc kỳ lân một tiếng đồng hồ.
Cho nên, một giờ sau, Kim Dư cảm thấy cả người rét run, đầu choáng váng đến muốn nôn, mùi vị sát khí càng lúc càng nồng khiến y phải bật người tỉnh dậy, lại trực tiếp lọt vào trong đạo ánh mắt có thể đông chết người của đôi song đồng kim sắc kia.
Kim Dư co rút khóe miệng, hung hăng nhéo đùi, “Mợ, ông vừa mới nhìn thấy trong mắt của con kỳ lân hung tàn không có cảm tình kia thế nhưng lại hiện lên một tia trào phúng?! Nhất định là ông mở mắt không đúng cách rồi!!”
Trong lúc Kim Dư đang chắc chắc rằng mình chỉ là đang nằm mơ, trong đầu trực tiếp vang lên một thanh âm lạnh không thể lạnh hơn: “Tôi chính là đang trào phúng cậu.”
“…”
“Tôi chưa từng thấy tên Á nhân loại nào mà yếu hơn cậu.”
“…” Ông làm sao mà yếu hả? Nếu ông mà yếu thì làm cái heo gì có một đống dị thú phục tùng như cún quấn chân a?!
“Thân thể có đủ hỗn độn nguyên khí nhưng vẫn còn yếu như vậy, vì sao cậu không tự treo cổ chết[10] luôn đi?”
Phanh! Ông chủ Kim bị cục tức làm nghẹn ứ nhưng không dám phản kháng, bị trào phúng giá trị phẩm chất đến bùng nổ, rốt cục y chang như con cá chết té ạch xuống đất, tức đến bất tỉnh nhân sự….. Mà trong đầu y chỉ có một suy nghĩ, chính là, thần thú rất hung tàn, nhất là mấy con thần thú có màu đen, hung tàn a cực hung tàn!!