Q.5 - Chương 58: Hiện thực và cổ tích
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười quỷ dị. Vừa dứt lời, anh ra tay nhanh như chớp, siết chặt khuôn mặt cô rồi lại hôn cô ngấu nghiến.
Thân hình khỏe mạnh của anh cũng như một ngọn lửa bừng bừng…
Có trời mới biết anh không hề có ý này, chỉ là phản ứng của Kỳ Hinh khiến anh thật sự rất tức giận.
Không… Đừng như vậy!
Kỳ Hinh càng vặn vẹo người muốn tránh thoát! Cô hoảng sợ! Người đàn ông ác ma này lại ở ngay chỗ này… Không, tuyệt đối không thể!
Nhưng người tài xế ngồi ở phía trước lại không hề có động tĩnh gì! Có lẽ vì ở giữa có một lớp kính ngăn cách nhưng người tài xế vẫn cảm nhận được phía sau có điểm bất thường, nhưng anh ta cũng không có can đảm để quay đầu lại xem có chuyện gì.
Dường như nhìn thấu sự sợ hãi của cô, Lăng Thiếu Đường giễu cợt:
- Sao? Hôm nay tôi làm nhiều chuyện cho cô như vậy, không thể khiến cô chủ động ngã vào lòng tôi sao?
Cảm giác nhục nhã lại một lần nữa đâm thẳng vào trái tim Kỳ Hinh! Đúng là một tên ác ma vô tâm vô phế! Anh cứ nhất quyết phải hạ nhục cô, dẫm đạp lên cô thế ư?
Khi bàn tay to của anh bắt đầu cởi cúc áo, Kỳ Hinh kích động bắt lấy tay anh, quát to:
- Đừng! Đừng ở đây…
Lăng Thiếu Đường hứng thú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, thấy cô luống cuống chân tay sửa sang lại quần áo, anh liền nhếch mép cười.
Nụ cười tà vô cùng hấp dẫn!
- Giờ tôi tha cho em, nhưng đêm nay em phải bồi thường gấp bội cho tôi!
Nụ cười tà mị ngày càng sâu hơn, anh hứng thú khi nhìn thấy Kỳ Hinh khiếp sợ.
Khi chiếc xe chậm rãi dừng lại trước một ngôi biệt thự trên đảo, luồng ánh sáng từ bên trong bỗng chốc làm sáng bừng cả căn biệt thự.
- Oa!
Kỳ Hinh kinh ngạc! Cô thấy tất cả đèn trong căn biệt thự đều được bật sáng làm nó nổi bật lên giữa đêm đen đặc!
Trời ơi! Thật là đẹp! Quá đẹp!
Căn biệt thự màu trắng như tuyết hệt như tòa lâu đài trong thế giới cổ tích, cánh cổng rộng lớn và xa hoa chậm rãi mở ra, hàng cây hai bên treo đèn như những con đom đóm tạo ra một luồng ánh sáng màu tím nhạt bao phủ khắp căn biệt thự.
Lối đi chính giữa vào căn biệt thự được lát gạch, mấy nghìn cánh hoa hồng phủ đầy trên đường tạo thành một con đường đầy hoa hồng trải dài.
Kỳ Hinh cảm thán, không ngờ căn biệt thự lại giống như trong cổ tích thế này.
Cô quay sang nhìn Lăng Thiếu Đường! Chẳng lẽ cũng là do anh sắp xếp?
Lăng Thiếu Đường mỉm cười, bàn tay to siết chặt eo Kỳ Hinh, ý bảo cô hãy bước lên con đường trải đầy hoa hồng phía trước.
Kỳ Hinh rụt rẽ bước lên! Khi dẫm lên những cánh hoa, cảm giác mềm yếu khiến cô không khỏi có chút đau lòng.
Dưới sự chỉ dẫn của Lăng Thiếu Đường, cô bước từng bước dọc theo con đường trải đầy hoa hồng, đi về phía đại sảnh của biệt thự.
Cánh cửa từ từ được mở ra, bên trong có rất nhiều người làm cũng mặc đồ màu trắng đứng hai bên trong phòng khách.
Trong đó, có bốn người đẩy một chiếc xe chở tháp bánh ngọt mười hai tầng lên! Trên đỉnh của chiếc bánh là hình một cô gái được làm bằng sô-cô-la.
Kỳ Hinh nhìn chằm chằm vào đó, sau đó cô kinh ngạc hô lên.
Lăng Thiếu Đường thích thú trước phản ứng của Kỳ Hinh.
- Cái kia… hình kia thật giống tôi!
Cô không thể tin nổi!
- Đúng, chính là em! – Lăng Thiếu Đường mỉm cười giải thích!
- Thật đáng yêu!
Một người làm cẩn thận nhấc thanh sô-cô-la ra, Kỳ Hinh quả thực tán thưởng từ tận đáy lòng trước sự khéo léo của người thợ bánh. Khi thấy thanh sô-cô-la giống hệt mình, cô cảm thấy rất mới mẻ.
- Còn có cái này nữa!
Lăng Thiếu Đường cầm lấy một chiếc hộp cực đẹp.
- Đây là gì? – Kỳ Hinh nghi hoặc hỏi.
- Mở ra xem thì biết!
Kỳ Hinh cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra xem.
Ánh đèn thủy tinh trong ngôi biệt thự chiếu những tia sáng rọi xuống, trong chốc lát hoàn toàn làm lộ rõ thứ đồ bên trong chiếc hộp khiến cô chói mắt.
Một chiếc vòng cổ bằng kim cương cực kì đơn giản nhưng hết sức xa hoa.
- HarryWinston?
Xuất thân là con nhà giàu, Kỳ Hinh chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra thứ đồ tượng trưng cho thân phận quý tộc này! Đây chính là chiếc vòng mà nữ hoàng Elizabeth, những bậc vương thất quý tộc tìm kiếm, nó có thể nói lên sự giàu sang của người đeo nó.
Nhưng…
Cô ngắm nhìn chăm chú, càng nhìn càng thấy thợ thủ công thật sự rất khéo léo và tinh tế.
- Chiếc vòng này do chính nhà thiết kế trang sức HarryWinston thiết kế để mừng sinh nhật em, trên thế giới này chỉ có một cái thôi! Để tôi đeo giúp em!
Lăng Thiếu Đường cầm lấy chiếc vòng cổ rồi đi ra phía sau lưng Kỳ Hinh, đeo nó lên chiếc cổ trắng ngần của cô.
Điểm nổi trội nhất của sợi dây chuyền này chính là nó được làm thủ công, từng hàng đá quý được gắn kết ngay hàng thẳng lối. Nó không hề dùng đến chút kim loại hay thứ đồ gì khác mà được ép thành khuôn, những viên đá quý được cắt mài với hình dáng và kích thước giống hệt nhau khiến việc gắn kết chúng vào nhau cực kì tốn thời gian. Khi đã hoàn thành sản phẩm thì những viên đá quý hoàn toàn làm nổi bật làn da của người đeo nó, dù ở góc độ nào nhìn vào cũng thấy sáng bóng. Hơn nữa chúng còn có hình hoa, mỗi cánh hoa đều cực kì sinh động.
Ngón tay Kỳ Hinh lướt qua chiếc vòng trên cổ, cô lại đưa mắt nhìn khung cảnh xa hoa xung quanh rồi cười nhẹ:
- Đúng như anh nói, đối với phụ nữ, anh thật là rộng rãi!
Những lời này không biết có được coi là lợi mỉa mai hay không! Cô mỉa mai chính bản thân mình, có lẽ nguyên nhân chính là ở cô! Không thể không thừa nhận, phụ nữ chính là động vật cảm tính, trước sự lãng mạn như vậy, mọi hàng phòng vệ cô xây nên đều tan rã!
Ánh mắt sáng rỡ của Lăng Thiếu Đường lóe sáng, anh cất giọng nhẹ nhàng bên tai cô:
- Chẳng lẽ em không nhớ vế sau à? Tôi nói người phụ nữ đó phải biết lấy lòng tôi ở trên giường!
Trái tim Kỳ Hinh thắt lại, đôi mắt Lăng Thiếu Đường lóe lên những tia sáng quen thuộc, cô biết đêm nay cô không thể chạy thoát!
Kỳ Hinh rất sợ khi mình đắm chìm trong cảm giác đó nhưng cô lại phát hiện ra dù là bất cứ khi nào, kể cả tức giận đến mấy thì Lăng Thiếu Đường cũng đều có cách châm lên ngọn lửa trong cô! Cô thật sự rất sợ sự mờ ám này!